tha-k52
Diễn đàn đã hoạt động trở lại
tha-k52
Diễn đàn đã hoạt động trở lại
tha-k52
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


=)¦¦-------»(¯`•¸·´¯) (THA52) (¯`·¸•´¯)«-------¦¦(=
 
(¯`•¸·´¯) (THA5Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Tôi có thể

Go down 
Tác giảThông điệp
♥Çô_Çhủ♥
Moderator
♥Çô_Çhủ♥


Nữ
Tổng số bài gửi : 436
Age : 32
Registration date : 22/11/2008

Tôi có thể Empty
Bài gửiTiêu đề: Tôi có thể   Tôi có thể Icon_minitimeSun Nov 23, 2008 7:45 am

Gần trường tiểu học của tôi có một cửa hàng nhỏ bán đồ lưu niệm. Trong đó, thứ thu hút tôi nhất là một con búp bê Nhật Bản rất đẹp- một cô gái trong bộ kimono- được bày trang trọng trong tủ kính. Tôi bớt tiền tiêu vặt, bỏ lợn để dành mua búp bê.


Nhưng nó rất đắt, còn tôi chỉ tiết kiệm được vài nghìn lẻ mỗi ngày, biết bao giờ mới mua được. Thế là sau khoảng một, hai tuần lễ, tôi bỏ cuộc, và ngày ngày chỉ biết ngắm nhìn nó qua lớp kính. Nhưng rồi một hôm, con búp bê đã không còn ở đó nữa.

Lên cấp hai, tự nhiên tôi thích học đàn piano. Bố mẹ khuyên tôi không nên, vì học đàn cần phải có năng khiếu và tính kiên nhẫn cao. Lời khuyên ấy đã khiến tôi tự ái. Tôi hờn dỗi, bỏ ăn, cuối cùng bố mẹ cũng phải chiều theo ý tôi. Nhưng mới học được mấy buổi, tôi đã thấy nản. Những nốt nhạc cứ quay mòng mòng trong đầu tôi, và tôi cũng không thể nhớ được các phím đàn. Được một thời gian ngắn, tôi viện cớ bài vở quá nhiều nên xin nghỉ. Bố mẹ, bạn bè, không ai ngạc nhiên về quyết định đó của tôi.

Rồi tôi vào cấp ba và gặp anh. Anh học trên tôi hai lớp, không đẹp trai lắm nhưng học giỏi và chơi thể thao rất cừ...Mỗi khi đi qua lớp anh, tôi đều cố tình đi thật chậm, hồi hộp nhìn nhanh vào chỗ anh ngồi, chỉ để ghi lại trong tích tắc hình ảnh anh đang chăm chú nghe giảng, hay đang cặm cụi ghi bài. Có một lần, anh đột nhiên ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi giật mình, đứng chôn chân mất mấy giây, rồi lờ như không biết, tôi nhìn ra chỗ khác và bước đi thật nhanh. Từ đó tôi không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ kín đáo dõi theo anh từ góc khuất. Cứ thế suốt hai năm, cho đến ngày anh ra trường. Mối tình đầu của tôi mãi mãi là một mối tình đơn phương.

Tôi đã buồn thật nhiều, khóc thật nhiều. Và hối tiếc. Tôi có biết bao nhiêu cơ hội để làm quen với anh...Chỉ cần can đảm một lần, một lần thôi, mọi chuyện đã khác.

Nếu tôi cố gắng, tôi đã có thể trở thành một nghệ sĩ piano.

Nếu tôi kiên nhẫn, tôi đã có thể dành đủ tiền mua con búp bê mà tôi thích.

Cuộc đời của tôi đã có quá đủ từ “nếu” và “đã có thể”, từ giờ tôi phải thay đổi điều đó. Tôi sẽ dùng đôi tay của mình để chạm tới những điều mà tôi mong ước.

“Tôi có thể!”.
Về Đầu Trang Go down
http://truongton.net/forum/
 
Tôi có thể
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
tha-k52 :: Photo :: Văn học-
Chuyển đến