..Góc phố vắng ...con đường hôm nay bỗng dài ...đôi chân bỗng nhiên mỏi mệt ...như muốn ngã xuống ...nhưng rồi lại tự nhủ mình: ''không được ngã...'' ...''không được khóc''...
...Cố cắn chặt lại...
...Không khóc nữa...
...Mình sẽ không khóc nữa...
..Buồn... và thấy cần phải viết. Viết để tâm trạng được giải tỏa hơn, viết để sự cô đơn dần tan mất, viết để khỏi phải suy nghĩ lan man trong đầu, viết... Ừ! chỉ đơn giản là viết thôi mà...
Không nên vì những chuyện không đáng mà ảnh hưởng đến mình
Dù chẳng biết hôm nay hay ngày mai có khá hơn không...
Nhưng nếu còn được sống ngày nào thì cứ sống cho thật tốt vào.
...Gọi là một vị cảm giác !
- Là buồn.
-Là lạnh lẽo.
-Là cảm giác vỡ tan ra hàng trăm nghìn mảnh...
-Đau cũng thế.
-Buồn rồi cũng thế.
-Tự nhủ với lòng đừng đau...đừng buồn làm gì
Không biết là mình đang viết gì nữa ...Nhưng đơn giản chỉ là “viết ra” giống như là để chừa một lỗ nhỏ cho nỗi buồn như không khí bị tích tụ quá lâu giờ thoát được ra ngoài....
Vốn thì mọi thứ đã qua đi rồi ...nhưng yêu thương vẫn còn ở đây , chỉ là không còn ở góc hiện thực hay tương lai ...mà là góc dành cho kỉ niệm mà thôi !
Hôm nay đi dưới mưa ...Nhìn đằng trước rồi quay sang nhìn đằng sau ...Nhìn tất cả mọi thứ ! Con đường vốn còn dài lắm, tại sao phải dừng tại đây khi vẫn biết có người đang yêu thương và ủng hộ mình
Đi rồi mới biết con người chỉ tốt đẹp ngay từ lần gặp đầu tiên.
|*Đời khó đoán*|
Nước mắt đã rơi rất nhiều rồi ...và cứ để nó tuôn thỏa thích như một cơn mưa dài ...mong là để ngày hôm sau lại được ngước nhìn màu nắng sáng ! ...
... Đôi khi trong cuộc sống chúng ta cần phải sống với thực tại hãy để quá khứ đi qua là những kỉ niệm đẹp vô vàn !
...Và khi một cánh cửa đóng lại một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều cần làm là chỉ thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình...
Tất cả mọi chuyện từ trước đến bây giờ chỉ sau một đêm thức dậy nhận ra đó chỉ là một giấc mơ Một giấc mơ mà thôi. Tưởng chừng như không thể chấp nhận được sự thật ...Nhưng khi choàng tỉnh dậy và nhận ra Chỉ-Còn-Là-Một-Giấc-Mơ và mọi chuyện sẽ khác...
Buông cho mọi thứ tự trôi.
Yêu và rất thương*
e bít tại sao a viết entry này cho e ko,,,vì hnay a biết rằng căn bênh của a trở nên năng hơn,và a củng bị rối loạn thần kinh có thể là người thực vật, a bùn lắm,,những ngày qua a được ở bên e là hp của a lắm,những gì a cảm nhận được a cứ nghĩ rằng nó luôn bên a những ko phải,,thật sự e ko thể,e ko muốn,và e ko cần tình cảm này của a..
uh a ko giận e đâu,
a ko trách e đâu.
a củng ko hề oán than bất kì ai..
a chỉ bùn vì ko có 1 gia đình hp
a chỉ bùn vi ko có 1 tình bạn tôt đẹp.
a chỉ bùn vi ko có tình yêu thật sự.
a ko bít ngày mai như thề nào và ko bít ra sao..có le sẽ có niềm vui chẳng,a muốn bít,a muốn hiểu nó dù chỉ 1 lần...
..nhưng ko bít có được ko,có ai bên cạnh a,có ai hiểu a,có a bít a cần 1 gia đình ấm áp,1 tình bạn thật vui vẻ,và 1 tinh yêu ngọt ngào...a tham lam quá nhỉ..có lẽ ông trời đang trả báo....đây là entry cuối cùng,rất muốn viết nữa,sẽ cố gắng,nhưng có lẽ qua ngày mai a chết thì e có khóc...mà chắc e củng chẳng cần 1 thằng ngốc này đâu,1 thằng ngốc đả iu e hơn chính bản thân nó,để giờ đây nó có gì...tất cả chẳng là gì nữa rùi..tạm biệt