Còn chút nắng thu, chút bụi hồng
Nổi trôi vào tận cõi hư không
Vườn hoa tình ái hương chờ gió
Để gửi cho nhau chút chuyện lòng
Qua bao nhiêu kiếp bao tương tư
Thao thức đêm buồn nghe tiếng mưa
Muốn hôn vành nón hôn dòng tóc
Nghe nhớ thương đầy ngõ nắng trưa
Bao nhiêu áo đẹp cũng phai màu
Em vẫn dịu hiền vẫn quá cao
Vành môi vẫn điệu hơn son đỏ
Gót nhỏ lững lờ cho anh đau!
Một chút đứng gần cũng khó khăn
Mây buồn lơ đãng che vầng trăng
Trăng buồn trăng cũng quên hò hẹn
Để gió lạnh đầy răng cắn răng!
Một chút hương dư tóc hững hờ
Cũng còn hà tiện không chịu cho
Bao năm đeo mãi như đỉa đói
Chỉ được ăn gian những... giấc mơ!
Một chút cười duyên gửi tình cờ
Chỉ là ảo ảnh để làm thơ
Trăm năm lẻ bóng vì sao tội
Bà nguyệt giận lần hại ông tơ
Một chút nắm tay chuyện hoang đường?
Rất hiền rất đẹp rất dễ thương
Mà sao xa cách sao né tránh
Xin được còn chung một con đường!
Một chút chuyện trò thật riêng tư
Chỉ riêng hai đứa đứng trú mưa
Chờ mong cả tháng mưa không đến
Nắng cháy mặt đường giận tiểu thư!
Thư viết đêm đêm cả nghìn tờ
Giấy hồng giấy tím giấy xanh lơ,
Lạy trời mong được hên được nhận
Sao vẫn nằm im vẫn giả vờ?
Tín hiệu có đi chẳng có về
Hay là mình thực đã bị chê
Hay là mình quá run quá nhát
Bị xếp bên lề vì nhà quê!
Một chút hôn nhanh má hoa đào
Bao giờ? Có lẽ đến kiếp sau?
Đi về sau trước đường sương khói
Lạnh bóng trụ đèn lạnh ánh sao!
Bỗng nhiên bệnh nặng vào nhà thương
Nửa mê nửa tỉnh thoảng mùi hương
Như quen? Như lạ? Như an ủi?
Như khóc như cười thật dễ thương!
Tỉnh giấc mơ hoa lạnh tường vôi
Hình như người mới bước đi rồi
Đường đêm mệt mỏi cây chờ bóng
Bóng cũng mơ hồ cũng xa xôi!
Hai tuần gặp lại giảng đường buồn
Bụi phấn bơ phờ tóc rối buông
Hình như có nhớ mong mình thật
Hay chỉ tình cờ tóc vấn vương?
Tan lớp bỗng nhiên được đi gần
Hình như đôi mắt thật ân cần
"Hình như... bị bệnh hai tuần lể
Rất muốn tìm thăm... nhưng ngại ngần..."
Đời bỗng lên hương trời đầy hoa
Mây xanh mây trắng vội xây nhà
Chim chào gió ghẹo vai trêu áo
Chân bước thật gần... tay hết xa!
Luân Tâm