KHI XƯA TÔI BÉ
Cũng như bao bạn bè cùng tuổi, anh em tôi chẳng bao giờ biết được mặt cha . Ra đời, nhưng tôi chẳng cảm nhận được điều gì xung quanh, có chăng chỉ là những cái gì mò mẫm rồi bị va vào lung tung và cả những cái liếm đầu tiên đầy âu yếm của mẹ . Tất nhiên đó chỉ là những ngày đầu mới ra khỏi bụng mẹ thôi, còn sau đó thì sẽ mở tai, mở mắt theo đúng nghĩa của nó. Anh em tôi có tất cả bốn đứa, ngày thơ ấu của chúng tôi bên mẹ chỉ vừa trôi qua thôi nhưng tôi cảm thấy như đã trôi qua hàng thế kỷ. Tôi nghe cô chủ nói hình như chúng tôi là đứa con thứ bốn, thứ năm gì đấy của mẹ . Mẹ tôi đẹp lắm, đẹp một vẻ đẹp lai giữa chó sói và chó nhà. Bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của mẹ . Mẹ có khuôn mặt từa tựa nét hoang dã của chó sói, mõm vừa, tai to dựng đứng, cặp mắt sáng long lanh, dáng mẹ không to lớn gì lắm, nhưng đó là một sự hài hòa rất tuyệt. Cô chủ tôi bảo mẹ đẹp nhất trước mỗi khi có chửa, da thịt đầy đủ, lông mịn, mượt lắm và lại hiền nữa, khách ra vào nhà cũng thèm để ý. Còn khi đã đẻ xong là mẹ dữ vô cùng tuy rằng khi ấy mẹ ốm lắm. Tôi nhớ có một lần cậu em họ của cô chủ từ xa dến chơi, vì không biết chổ ấy mẹ con tôi nằm nên đứng xớ rớ gần cánh cửa, mẹ tôi liền nhảy phốc ra làm cậu ta hoảng hồn chạy không kịp phải leo tuốt lên giường. Thế đấy, khi đã có con, mẹ tôi dữ lắm, người ta bảo là ham con mà. Nghiệt một cái là mẹ không bao giờ lên tiếng lúc đuổi người ta đâu . Nghe hơi lạ từ xa, mẹ sủa ghê lắm nhưng nếu hàng xóm cô chủ cứ tưởng mẹ chưa đẻ nên cứ đi thẳng từ nhà sau ra nhà trước thế là mẹ tôi chạy theo rượt mà lại không sủa một tiếng, chỉ khi người bị rượt nghe tiếng chân chó ở sau lưng quay lại thì hỡi ơi chỉ còn nước thét lên, mặt không còn giọt máu . Thế nhưng mẹ tôi chưa cắn ai bao giờ, đấy chỉ là dọa thôi .
Mẹ dữ như thế nhưng đối với chúng tôi mẹ hiền lắm. Lúc chưa biết ăn, chúng tôi tranh nhau rút hết sữa nên khi ấy mẹ tôi ốm lắm chỉ còn da với xương thôi, lông thì rụng tả tơi . Đến khi bắt dầu biết ăn chúng tôi chẳng đứa nào nhường đứa nào, cứ giành nhau mà ăn, hết rồi lại châu vào bát cơm của mẹ nhưng mẹ không cắn đâu nhé mà lại lùi ra cho chúng tôi ăn, mãi cho đến khi khôn lớn mẹ vẫn có thái độ như vậy với chúng tôi . Tôi nghe bà chủ bảo với cô chủ chúng tôi rằng loài chó chúng tôi rất tham ăn, hễ một con chó đang ăn dù con nó đến giành nó vẫn cắn đuổi, thế nhưng mẹ tôi thì không bao giờ.
Theo ngày tháng, mỗi đứa chúng tôi lớn lên nhưng không được bên mẹ nữa . Điều đó không có nghĩa là mẹ vĩnh viễn biến khỏi cuộc đời của chúng tôi đâu . Vẫn còn đâu đây hình bóng của mẹ trong những lúc tôi buồn vui, giận dữ. Mỗi khi tôi bộc lộ tâm trạng mình ra ngoài, cô chủ thường bảo tiếng sủa của tôi giống tiếng sủa mẹ lắm, điều đó có lẽ an ủi tôi phần nào . Tôi không thể nào quên dược buổi sáng hôm ấy . Điềm báo trước có lẽ vào cách đó mấy ngày đứa em kế tôi bị bắt trộm. Thế là bốn anh chị em, anh cả thì bị người ta xin, chị ba thì bị bắt trộm từ bé, giờ lại đến lượt em kế tôi có lẽ đã vào cầy tơ, chỉ còn lại mỗi mình tôi bên mẹ . Sau cái ngày em tôi bị bắt, mẹ hung dữ lắm, điều đó cũng có thể do một phần của việc mẹ vừa sinh thêm một nhóc đen tuyền. Tôi biết, trước khi sinh chỉ có hai chị em thì mẹ thương em tôi hơn tôi qua cái âu yếm của mẹ dành cho em nhiều hơn tôi . Nhưng bù lại, từ khi em tôi ra đi mẹ lại dồn tất cả tình thương cho tôi, khi ấy tôi thấy thương đứa nhóc mới sinh của mẹ lắm vì hình như mẹ có vẽ lơ là đối với nó, tôi khó có thể tìm lại tình cảm của mẹ đối với nó như mẹ đã giành cho chúng tôi khi còn thơ bé. Vì sao nhỉ ? Cho đến bây giờ tôi cũng chẳng thể nào lý giải dược.
Thế nhưng những ngày tôi hưởng sự âu yếm của mẹ cũng chẳng được bao lâu . Sáng hôm ấy, như mọi ngày, mẹ con tôi được bà chủ cho ăn bữa sáng xong tôi thấy mẹ tôi chui vào góc hàng rào sục sạo gì đấy hồi lâu . Bỗng mẹ nhào ra chạy sồng sộc từ nhà trước ra nhà sau, tôi cứ tưởng như mọi khi đó là mẹ chạy giỡn với tôi nên tôi cũng nhào chạy theo . Không ngờ khi quay lại được lên thềm nhà thì mẹ cứ rít lên rồi lại sùi bọt mép, lúc ấy tôi mới hoảng thật sự ...
Thế đấy, mẹ tôi ra đi trong cảnh đau đớn thế đấy, chỉ tiếc là khi ấy tôi còn ngốc quá. Bà chủ bảo mẹ tôi trúng bả độc. Sáng hôm ấy cô chủ đi học không có ở nhà, đó cũng là điều may vì tôi biết cô chủ rất đau khổ khi chứng kiến sự ra đi đầy đau đớn của mẹ tôi . Mẹ mất đi em tôi còn nhỏ nhưng cũng có thể bắt đầu ăn cơm được. Chắc rằng nó chưa cảm nhận được sự mất mát đấy vì ít khi nó kêu vào ban đêm đòi mẹ, có lẽ cũng do ngay khi còn sống mẹ ít khi nằm bên nó. Tuy nhiên, trong đầu óc non nớt của nó vẫn còn chút gì về sự thiếu vắng của mẹ nên hay rút vào bụng tôi đòi bú vì cứ tưởng tôi là mẹ Còn tôi thì phải luôn luôn đối diện với sự thiếu vắng ấy vì tôi biết chắc một điều rằng từ nay chẳng còn ai cùng tôi đùa giỡn, chẳng còn ai để tôi nép sau lưng để sủa mỗi khi có người lạ, chẳng còn ai cắn ve cho tôi mỗi khi tôi ngũ. Sự mất mát nào rồi cũng qua thôi, tôi biết chắc điều đó. Một ngày nào đó tôi cũng sẽ làm mẹ, biết đâu có thể sau này con tôi cũng sẽ lâm vào tình trạng như tôi bây giờ thì sao . Mong rằng điều đó sẽ không xảy ra . Điều trước mắt bây giờ là em tui, tôi phải thay mẹ để chăm sóc nó. Nó lém lắm, tuy còn nhỏ nhưng cứ tham ăn chẳng kém chúng tôi ngày xưa, chưa ăn hết phần mình đã sang giành phầm cơm của tôi nhưng tôi thương nó lắm, không nỡ cắn.
Nó còn bé lắm, thế mà đã mồ côi mẹ, chả bù cho chúng tôi ngày xưa được lo từng tí.
Q.T.T.B