Ở sông Hậu mà nhớ sông Tiền
Trần Hữu Lạc
Hai nhánh sông chung dòng Mê Kông
Đất chín rồng cùng xuôi ra biển
Bồi đắp phù sa đã mấy độ
Vạn xuân, sông Hậu và sông Tiền!
Chiều châu thổ còn nguyên nét xuân
Thuyền xuôi ngược đong đầy nỗi nhớ
Chỉ tình yêu có phép nhiệm mầu
Nên chúng mình hoá thành đôi lứa.
Sen đồng nở muộn một đời thôi
Đục trong bến đỗ, ai trao gởi?
Chút muộn màng không hẳn là vội
Đời sông - đời người chung một dòng
Anh đợi em cuối con nước ròng
Giờ cù lao, cây trái xanh lắm!
Ngã ba sông, nao lòng câu lý
Mênh mang sông Hậu nhớ sông Tiền...